Đất nước
Nguyễn Khoa Điềm là nhà thơ hàng đầu của nửa cuối thế kỷ 20 của Việt Nam, một trong những tác phẩm được biết đến rộng rãi của nhà thơ này là Đất nước.
| 2 phút đọc | lượt xem.
Khi ta lớn lên Đất Nước đã có rồi,
Đất Nước có trong những cái ngày xửa ngày xưa… mẹ thường hay kể,
Đất Nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ bà ăn,
Đất Nước lớn lên khi dân mình biết trồng tre mà đánh giặc,
Tóc mẹ thì bới sau đầu,
Cha mẹ thương nhau bằng gừng cay muối mặn,
Cái kèo, cái cột thành tên,
Hạt gạo phải một nắng hai sương xay, giã, giần, sàng,
Đất Nước có từ ngày đó…
Đất là nơi anh đến trường,
Nước là nơi em tắm,
Đất Nước là nơi ta hò hẹn,
Đất Nước là nơi em đánh rơi chiếc khăn trong nỗi nhớ thầm,
Đất là nơi con chim phượng hoàng bay về hòn núi bạc,
Nước là nơi con cá ngư ông móng nước biển khơi,
Thời gian đằng đẵng,
Không gian mênh mông,
Đất Nước là nơi dân mình đoàn tụ,
Đất là nơi Chim về,
Nước là nơi Rồng ở,
Lạc Long Quân và Âu Cơ,
Đẻ ra đồng bào ta trong bọc trứng,
Những ai đã khuất,
Những ai bây giờ,
Yêu nhau và sinh con đẻ cái,
Gánh vác phần người đi trước để lại,
Dặn dò con cháu chuyện mai sau,
Hằng năm ăn đâu làm đâu,
Cũng biết cúi đầu nhớ ngày giỗ Tổ,
Trong anh và em hôm nay,
Đều có một phần Đất Nước,
Khi hai đứa cầm tay,
Đất Nước trong chúng mình hài hoà nồng thắm,
Khi chúng ta cầm tay mọi người,
Đất nước vẹn tròn, to lớn.
Mai này con ta lớn lên,
Con sẽ mang đất nước đi xa,
Đến những tháng ngày mơ mộng,
Em ơi em Đất Nước là máu xương của mình,
Phải biết gắn bó san sẻ,
Phải biết hoá thân cho dáng hình xứ sở,
Làm nên Đất Nước muôn đời…
