Bạn không dành cho tất cả mọi người, và điều đó hoàn toàn ổn
Không phải cho tất cả, nhưng luôn luôn cho chính bản thân bạn là câu chuyện về việc học cách buông bỏ nhu cầu được yêu thích, và tìm thấy giá trị thực sự.
| 21 phút đọc | lượt xem.
Có bao giờ bạn cảm thấy kiệt sức khi cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người xung quanh chưa? Có bao giờ bạn tự hỏi tại sao dù đã cố gắng hết mình, vẫn có người không thích bạn? Câu chuyện về hành trình tìm kiếm sự chấp nhận từ người khác là điều mà nhiều người trong chúng ta đã và đang trải qua. Nhưng có một sự thật quan trọng mà ít ai dám thừa nhận: bạn không dành cho tất cả mọi người, và điều đó hoàn toàn ổn. Không phải cho tất cả, nhưng luôn luôn cho chính bản thân bạn. Đây là câu chuyện về việc học cách buông bỏ nhu cầu được yêu thích phổ quát, và tìm thấy giá trị thực sự từ chính bên trong mình.
Khi hạnh phúc của bạn phụ thuộc vào người khác
Có một thói quen nguy hiểm mà nhiều người trong chúng ta mắc phải mà không hề nhận ra: đặt hạnh phúc của mình lên vai người khác. Chúng ta tin rằng nếu mọi người xung quanh vui vẻ, nếu họ chấp nhận và yêu thích chúng ta, thì chúng ta mới có giá trị. Nhưng sự phụ thuộc này không chỉ khiến chúng ta kiệt sức mà còn dần dần xóa nhòa ranh giới giữa lòng tốt thật sự và nhu cầu được xác nhận. Đây là câu chuyện về cách tôi nhận ra mình đã sống trong một vòng lặp của việc tìm kiếm sự chấp thuận, và những gì tôi phát hiện khi bắt đầu đặt câu hỏi về động lực thực sự đằng sau mỗi hành động của mình.
Sự neo giữ hạnh phúc vào sự hài lòng của người xung quanh
Từng có một thời, tôi neo giữ hạnh phúc của mình vào hạnh phúc của người khác. Nếu những người xung quanh tôi đang mỉm cười, nếu họ cảm thấy được quan tâm và tận hưởng sự có mặt của tôi, thì lúc đó tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm, như thể tôi đã kiếm được quyền được tồn tại. Có lẽ đó là hội chứng của đứa con ở giữa, luôn phải cố gắng để được chú ý. Có lẽ đó là tàn dư của việc lớn lên trong sự thiếu thốn tình cảm. Tôi không chắc lắm. Điều duy nhất tôi biết là tôi đã học được từ rất sớm rằng nhu cầu của tôi luôn đứng thứ hai, và giá trị của tôi đến từ việc đáp ứng nhu cầu của người khác. Ban đầu, tôi nghĩ đây là lòng tốt – một mong muốn thuần khiết muốn mọi người cảm thấy được nhìn thấy, được yêu thương và an toàn. Nhưng khi nhìn lại bây giờ, với đôi mắt sáng suốt hơn, tôi có thể thấy rằng đó chỉ là sự tự cao ngụy trang dưới vỏ bọc của lòng vị tha.
Điều tôi khao khát không chỉ là tình cảm, mà còn là sự xác nhận giá trị. Tôi có một nhu cầu cháy bỏng muốn được mong muốn, và một mong muốn tuyệt vọng muốn được cần đến. Và một khi đã nếm trải sự chấp thuận, tôi không thể dừng lại. Nó trở thành một cơn nghiện. Bất cứ khi nào gặp ai đó mới, tôi sẽ ngay lập tức nghĩ đến cách để làm họ hài lòng. Tôi sẽ đồng ý với bất cứ điều gì họ nói, lắng nghe quá chăm chú đến mức cảm giác như nhịp tim tôi đồng bộ với họ, đặt câu hỏi này đến câu hỏi khác như thể cuộc đời họ quan trọng hơn cuộc đời tôi. Tôi đọc sách, bạn thấy đấy, tất cả kiến thức và thông tin về cách hình thành các mối quan hệ có ý nghĩa, và giữ chân mọi người xung quanh. Tôi quyết tâm trở thành người được yêu thích nhất trên Trái Đất.

Tôi thu thập tình cảm giống như cách một game thủ thu thập điểm năng lượng. Càng thu thập được nhiều, tôi càng có nhiều bằng chứng rằng tôi được phép tham gia vào trò chơi của cuộc sống này. Miễn là những người xung quanh tôi cảm thấy dễ chịu với sự hiện diện của tôi, thì giá trị của tôi được chứng minh, thì tôi có bằng chứng rằng tôi xứng đáng được tồn tại. Nhưng khi lớn lên, tôi bắt đầu nhìn thấy những vết nứt trong hệ thống của mình. Dù tôi có cẩn thận đến đâu trong việc hoàn thiện bản thân, hay có cố gắng không ngừng nghỉ để trở nên dễ chịu đến đâu, vẫn có những người không thích tôi. Họ nói tôi không có chiều sâu, không có ý kiến riêng của mình, và ai có thể đổ lỗi cho họ? Đó là sự thật. Nhưng đó chỉ là một ví dụ trong số nhiều ví dụ khác mà tôi đã trải qua trong hành trình tìm kiếm sự chấp nhận của người khác.
Khi từng lời phê phán trở thành vết thương chí mạng
Một số người không thích việc tôi quá im lặng. Một số cảm thấy không thoải mái về khuôn mặt buồn bã tự nhiên của tôi. Một số nói tôi giả tạo. Một số chỉ đơn giản là ghét tôi không có lý do rõ ràng. Đối với một người mãn tính trong việc làm hài lòng người khác, mỗi điều này giống như một vết thương chí mạng. Một cái nhìn không tán thành, một nụ cười không được đáp lại, đã đủ để phá vỡ toàn bộ cảm giác về giá trị bản thân của tôi. Làm sao điều đó lại bất công đến vậy? Tôi chưa cố gắng đủ sao? Tôi chưa cho đi tất cả sao? Tại sao họ không thích tôi? Những câu hỏi này cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, khiến tôi mất ngủ nhiều đêm, khiến tôi tự đặt câu hỏi về giá trị bản thân mình. Tôi bắt đầu nhận ra rằng càng cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người, tôi càng đánh mất chính mình.
Nhưng sau đó, một cách khá buồn cười, tôi nghĩ đến rau mùi. Tôi ghét rau mùi một cách sâu sắc. Không thể chịu nổi. Thậm chí không muốn thử. Không phải vì dị ứng hay bất kỳ lý do logic nào có thể giải thích được, đó chỉ là sự không thích thuần túy, theo bản năng. Tuy nhiên, rau mùi không cố thuyết phục tôi khác đi. Nó không van xin tôi thử nó hoặc ép buộc tôi phải thích nó. Nó đơn giản chỉ tồn tại, biết rằng có vô số người khác sẽ rắc nó một cách yêu thương vào bát phở và bánh mì của họ. Rau mùi không cần phải thay đổi bản chất của mình để được tất cả mọi người yêu thích. Nó chấp nhận rằng có người thích, có người ghét, và điều đó hoàn toàn bình thường. Đó là lúc tôi nhận ra: bạn không dành cho tất cả mọi người, và điều đó hoàn toàn ổn.
Nhận ra điều này trở thành một dạng tự do. Thực tế là một số người chắc chắn sẽ không thích tôi, bất kể tôi thể hiện tốt đến đâu, cho phép tôi đơn giản là ngừng thể hiện. Tại sao phải kiệt sức khi diễn tập cho một khán giả sẽ không bao giờ vỗ tay? Tại sao tiếp tục xoắn mình thành những hình dạng khiến tôi không thể nhận ra mình trong gương? Câu chuyện về rau mùi đã cho tôi một góc nhìn hoàn toàn mới về việc chấp nhận bản thân và buông bỏ nhu cầu được người khác chấp nhận.
Nghịch lý của việc đòi hỏi sự chấp thuận phổ quát
Đòi hỏi sự chấp thuận phổ quát là điều không thể, và cũng ngu ngốc, như việc cố gắng trở thành một nàng tiên cá. Đẹp trong lý thuyết, nhưng phá hoại trong thực tế. Tôi không cần cả thế giới yêu tôi. Tôi chỉ cần học cách yêu bản thân mình. Tôi đã trải qua đủ nhiều đau khổ và chia ly để biết rằng mọi người đến rồi đi. Và người bạn đồng hành duy nhất mà tôi sẽ luôn có là chính bản thân tôi. Vì vậy, có lẽ công việc thực sự của cuộc sống không phải là làm hài lòng đám đông, mà là đứng vững hoàn toàn với người duy nhất sẽ không bao giờ rời bỏ tôi – chính tôi. Khi tôi ngừng cố gắng trở thành phiên bản của mình mà người khác mong đợi, tôi bắt đầu khám phá ra con người thật của mình. Và thật ngạc nhiên, con người đó thú vị hơn nhiều so với phiên bản giả tạo mà tôi đã cố gắng duy trì trong suốt nhiều năm.

Việc buông bỏ nhu cầu được tất cả mọi người yêu thích không có nghĩa là bạn trở nên ích kỷ hay lạnh lùng. Nó có nghĩa là bạn đang học cách đặt ranh giới lành mạnh, đang học cách tôn trọng bản thân mình, và đang học cách sống một cách chân thật. Khi bạn ngừng cố gắng phù hợp với mọi khuôn mẫu, bạn mới có không gian để phát triển theo cách riêng của mình. Bạn mới có năng lượng để đầu tư vào những mối quan hệ thực sự có ý nghĩa, những người thực sự trân trọng con người thật của bạn, chứ không phải phiên bản giả tạo mà bạn cố gắng duy trì. Đây chính là bước ngoặt quan trọng trong hành trình tìm kiếm giá trị bản thân và xây dựng cuộc sống có ý nghĩa cho chính mình.
Hành trình từ người làm vui lòng đến người sống thật với chính mình
Chuyển đổi từ một người luôn cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người sang một người sống thật với chính mình không phải là một quá trình diễn ra qua một đêm. Đó là một hành trình dài với nhiều thử thách, nhiều lần vấp ngã và đứng dậy. Nó đòi hỏi sự dũng cảm để nhìn thẳng vào những khía cạnh không đẹp đẽ của bản thân, để thừa nhận những động lực thực sự đằng sau hành động của mình, và để thay đổi những khuôn mẫu hành vi đã ăn sâu trong nhiều năm. Nhưng đây cũng là hành trình đáng giá nhất mà bạn có thể thực hiện, bởi vì ở cuối con đường, bạn sẽ tìm thấy chính mình – phiên bản chân thật, tự do và hạnh phúc của bạn.
Nhận diện bản chất thật của việc làm hài lòng người khác
Trong suốt nhiều năm, tôi đã tự nhận mình là một người tốt bụng, luôn quan tâm đến người khác. Nhưng sự thật là, động lực đằng sau những hành động tốt bụng đó không phải lúc nào cũng trong sáng. Tôi không giúp đỡ người khác vì tôi thực sự muốn họ hạnh phúc. Tôi giúp đỡ họ vì tôi cần họ thích tôi. Tôi không lắng nghe vì tôi quan tâm đến câu chuyện của họ. Tôi lắng nghe vì tôi muốn họ nghĩ rằng tôi là một người bạn tốt. Sự khác biệt này tinh tế nhưng cực kỳ quan trọng. Khi hành động của bạn xuất phát từ nhu cầu được xác nhận thay vì từ lòng trắc ẩn thực sự, bạn đang sống một cuộc sống không trung thực. Và điều tồi tệ hơn, bạn đang dạy người khác rằng họ chỉ có thể nhận được sự quan tâm của bạn thông qua việc cho bạn sự chấp thuận.
Việc nhận ra sự thật này không dễ dàng. Nó buộc tôi phải đối mặt với những khía cạnh không đẹp đẽ của bản thân. Tôi phải thừa nhận rằng tôi đã thao túng người khác một cách vô thức, rằng tôi đã sử dụng lòng tốt của mình như một công cụ để đạt được sự chấp thuận. Nhưng sự thừa nhận này cũng là bước đầu tiên để thay đổi. Khi bạn hiểu rõ động lực thực sự đằng sau hành động của mình, bạn mới có thể bắt đầu thay đổi chúng. Bạn mới có thể bắt đầu hành động từ một nơi chân thật hơn, một nơi không cần sự đền đáp hay xác nhận từ người khác. Đây là quá trình khó khăn và đau đớn, nhưng cũng là quá trình cần thiết để bạn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Tôi bắt đầu đặt câu hỏi cho mọi hành động của mình. Tại sao tôi đồng ý làm điều này? Tôi có thực sự muốn làm điều đó, hay tôi chỉ sợ nói không? Tôi có đang chia sẻ ý kiến thật của mình, hay tôi đang nói điều mà tôi nghĩ người khác muốn nghe? Những câu hỏi này giúp tôi nhận ra rằng phần lớn cuộc sống của tôi đã được sống trên nền tảng của sợ hãi – sợ không được yêu thích, sợ bị từ chối, sợ bị bỏ rơi. Nhưng khi bạn sống trong sợ hãi, bạn không bao giờ có thể sống một cách trọn vẹn. Bạn luôn ở trong tư thế phòng thủ, luôn cố gắng dự đoán và đáp ứng mong đợi của người khác thay vì sống theo giá trị và mong muốn của chính mình.
Xây dựng thế giới riêng thay vì cố chen vào thế giới của người khác
Bạn không dành cho tất cả mọi người, bạn sẽ không bao giờ dành cho tất cả. Những điểm sắc bén của bạn, những khuyết điểm của bạn, sự thông minh của bạn, khiếu hài hước của bạn, tài năng của bạn, khát vọng của bạn, sự xuất sắc của bạn, những điều xấu hổ của bạn, ý tưởng của bạn, niềm tin của bạn – tất cả đều là của bạn, và chỉ của riêng bạn. Không ai có thể sống cuộc đời của bạn thay bạn. Không ai có thể cảm nhận những cảm xúc của bạn thay bạn. Và không ai có thể quyết định giá trị của bạn ngoại trừ chính bạn. Khi bạn chấp nhận điều này, bạn sẽ cảm thấy một sự tự do không thể diễn tả. Bạn sẽ không còn cảm thấy bị trói buộc bởi ý kiến của người khác. Bạn sẽ không còn cảm thấy cần phải che giấu những khía cạnh thật của mình để được chấp nhận.
Ngày bạn cuối cùng ngừng van xin để phù hợp với thế giới của tất cả mọi người chính là ngày bạn bắt đầu xây dựng thế giới riêng của mình. Thế giới đó có thể nhỏ hơn. Nó có thể không có nhiều người như bạn tưởng tượng. Nhưng nó sẽ là một thế giới chân thật, nơi bạn có thể thở được, nơi bạn có thể là chính mình mà không cần phải xin phép hay giải thích. Trong thế giới đó, những người xuất hiện là những người thực sự muốn ở đó, những người trân trọng bạn vì con người thật của bạn, không phải vì phiên bản hoàn hảo mà bạn cố gắng trình bày. Và những mối quan hệ đó, dù ít hơn về số lượng, sẽ sâu sắc hơn, ý nghĩa hơn và bền vững hơn bất kỳ mối quan hệ nào được xây dựng trên nền tảng của sự giả tạo và làm hài lòng.

Xây dựng thế giới riêng không có nghĩa là cô lập bản thân hay từ chối kết nối với người khác. Nó có nghĩa là bạn đang tạo ra một không gian nơi bạn có thể sống một cách chân thật, nơi bạn có thể mời những người phù hợp vào, những người sẽ cùng bạn xây dựng và nuôi dưỡng không gian đó. Nó có nghĩa là bạn đang đặt tiêu chuẩn cho những gì bạn chấp nhận trong cuộc sống của mình, và bạn không còn sẵn sàng hy sinh bản thân để đổi lấy sự chấp thuận của những người không thực sự quan tâm đến bạn. Đây là một hành động yêu bản thân sâu sắc, một hành động can đảm trong một thế giới luôn nói với chúng ta rằng chúng ta cần phải làm hài lòng tất cả mọi người để có giá trị.
Chấp nhận rằng không phải ai cũng thích bạn, và đó chính xác là điều nên diễn ra
Khi tôi nhìn lại hành trình của mình, tôi nhận ra rằng những năm tháng dành cho việc làm hài lòng người khác không phải là thời gian lãng phí. Chúng đã dạy tôi những bài học quý giá về bản thân, về nhu cầu của con người được yêu thương và được chấp nhận, và cuối cùng, về sự quan trọng của việc chấp nhận chính mình. Tôi đã học được rằng tình yêu thương và sự chấp thuận có giá trị nhất không đến từ những người xung quanh, mà đến từ chính bên trong. Khi bạn học cách yêu thương và chấp nhận bản thân mình, bạn không còn cần phải đi tìm kiếm điều đó ở người khác nữa.
Không phải ai cũng sẽ thích bạn. Và đó chính xác là cách mọi thứ nên diễn ra. Nếu tất cả mọi người đều thích bạn, điều đó có nghĩa là bạn đang che giấu quá nhiều về bản thân, rằng bạn đang làm mình trở nên vô hại và nhạt nhẽo đến mức không ai có thể có ý kiến mạnh mẽ về bạn theo bất kỳ hướng nào. Việc có người không thích bạn thực ra là dấu hiệu cho thấy bạn đang sống một cách chân thật, rằng bạn đang thể hiện quan điểm của mình, rằng bạn đang chiếm không gian trong thế giới này. Và đó là điều tốt. Đó là điều cần thiết cho một cuộc sống có ý nghĩa. Khi bạn chấp nhận điều này, bạn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ. Bạn sẽ không còn mang theo gánh nặng của việc cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người. Bạn sẽ có nhiều năng lượng hơn để tập trung vào những gì thực sự quan trọng – sống cuộc sống của chính mình.
Điều này không có nghĩa là bạn nên cố ý làm người khác khó chịu hay hành động một cách thiếu tôn trọng. Nó có nghĩa là bạn không cần phải xin lỗi vì sự tồn tại của mình, vì những đặc điểm khiến bạn trở nên độc đáo. Nó có nghĩa là bạn có thể đặt ranh giới mà không cảm thấy tội lỗi, bạn có thể nói không mà không cần phải đưa ra một ngàn lý do biện minh. Nó có nghĩa là bạn có thể sống cuộc sống của mình theo cách mà bạn thấy phù hợp, với sự hiểu biết rằng điều tốt nhất bạn có thể làm cho thế giới này là trở thành phiên bản chân thật nhất của chính mình. Vì khi bạn làm điều đó, bạn cũng đang cho người khác phép được làm điều tương tự. Bạn đang tạo ra một không gian nơi tính chân thật được đánh giá cao hơn sự hoàn hảo giả tạo.

Cuối cùng, hành trình từ việc làm hài lòng mọi người đến việc sống thật với chính mình là một hành trình giải phóng. Nó là hành trình từ sợ hãi đến tự do, từ sự phụ thuộc đến sự tự chủ, từ việc sống theo kịch bản của người khác đến việc viết kịch bản của riêng bạn. Và trong hành trình đó, bạn sẽ khám phá ra rằng người duy nhất bạn cần làm hài lòng chính là bản thân mình – không phải theo cách ích kỷ, mà theo cách tôn trọng bản thân, theo cách cho phép bạn sống một cuộc sống trọn vẹn và có ý nghĩa.
Lời kết
Khi tôi nhìn lại hành trình của mình, tôi nhận ra rằng những năm tháng dành cho việc làm hài lòng người khác không phải là thời gian lãng phí. Chúng đã dạy tôi những bài học quý giá về bản thân, về nhu cầu của con người được yêu thương và được chấp nhận, và cuối cùng, về sự quan trọng của việc chấp nhận chính mình. Tôi đã học được rằng tình yêu thương và sự chấp thuận có giá trị nhất không đến từ những người xung quanh, mà đến từ chính bên trong. Khi bạn học cách yêu thương và chấp nhận bản thân mình, bạn không còn cần phải đi tìm kiếm điều đó ở người khác nữa.

Bạn không dành cho tất cả mọi người, và điều đó hoàn toàn ổn. Điều đó không làm giảm giá trị của bạn. Điều đó không có nghĩa là có điều gì đó sai với bạn. Nó chỉ đơn giản có nghĩa là bạn là một con người độc đáo với những đặc điểm riêng biệt, và không phải ai cũng sẽ cộng hưởng với những đặc điểm đó. Và điều đó hoàn toàn bình thường. Giống như rau mùi vẫn có giá trị dù không phải ai cũng thích, bạn cũng có giá trị dù không phải ai cũng nhận ra hay đánh giá cao điều đó. Giá trị của bạn không được quyết định bởi số lượng người thích bạn, mà bởi cách bạn sống cuộc sống của mình – với sự trung thực, can đảm và lòng trắc ẩn.
Hãy nhớ rằng, những người quan trọng nhất trong cuộc đời bạn – những người thực sự yêu thương và trân trọng bạn – không cần bạn phải hoàn hảo. Họ không cần bạn phải đồng ý với họ về mọi thứ. Họ không cần bạn phải che giấu những khuyết điểm của mình. Họ yêu bạn vì con người thật của bạn, với tất cả những điểm mạnh và điểm yếu. Và đó là loại tình yêu thương đáng để bạn trân trọng và nuôi dưỡng. Vì vậy, hãy ngừng cố gắng chen vào thế giới của tất cả mọi người, và bắt đầu xây dựng thế giới riêng của bạn – một thế giới nơi bạn có thể thở được, nơi bạn có thể là chính mình, và nơi bạn cuối cùng có thể tìm thấy hạnh phúc và sự bình yên mà bạn đã tìm kiếm suốt thời gian qua.
